Thursday, December 31, 2015

Wednesday, December 23, 2015

Nếu người Việt cứ uống cà phê như hiện tại, đường đi từ quán nước đến nghĩa địa không còn xa...

  Thế giới dùng hương cà phê, không dùng vị cà phê. Nguồn: Internet.

90% người Việt chưa biết thưởng thức ly cà phê đích thực. Dòng cà phê thị hiếu của người Việt đang là loại cà phê pha trộn với đậu tương, caramen... dễ gây hủy hoại cơ thể con người. Với cách uống này, đường đi từ quán cà phê đến nấm mồ không xa.

“Cách uống của người Việt Nam đang đi ngược lại so với thế giới”, ông Nguyễn Văn An – Tổng Giám đốc CTCP Tập đoàn Thái Hòa Việt Nam – cho biết tại tọa đàm “Năng suất, chất lượng, giá trị gia tăng của cà phê” diễn ra cuối tuần trước.
Theo ông An, trong khi thế giới chỉ lấy hương cà phê mà không lấy vị cà phê, thì Việt Nam đang làm ngược lại.
“Nhiều người tiêu dùng nghĩ rằng cà phê thật không ngon mà phải độn phụ gia mới ngon”, ông An nói.
“Người dùng cà phê Việt Nam đang uống nhiều chất độn hơn chất cà phê. Tại sao từ ly cà phê đến nấm mồ nhanh? Là vì uống cà phê giờ không phải từ cà phê mà uống từ hóa chất hoặc từ nông sản rang cháy”.
Ông An cho biết: Nhiều cơ sở chế biến nhỏ vì lợi nhuận và vì thiếu hiểu biết trong vấn đề an toàn thực phẩm mà sản xuất ra những sản phẩm không tốt, thậm chí mang tính độc hại. Họ rang đậu tương cháy để lấy độ đậm đắng và vị chát được lấy từ nhân cau để tăng thêm phần phấn khích khi uống cà phê.
Điều đó vô hình trung đã hủy hoại cơ thể con người vì chất cháy, tinh dầu cháy sẽ gây ung thư, nhịp tim loạn, giảm trí nhớ.
Bên cạnh đó, caramen từ đường cháy, bơ hòa tan ở nhiệt độ cao họ đem dùng để láng phủ lên bề mặt cà phê, sau một thời gian ở nhiệt độ bình thường sẽ gây mốc độc tố. Thế giới đang nghiêm cấm dòng cà phê này, nếu phát hiện sẽ cho tiêu hủy sản phẩm.
Với những cách chế biến trên thì chỉ lấy được vị cà phê. Khi nước vào sẽ mang tính chất rửa trôi caramen, cà phê có vị đắng chát. Nhưng nếu muốn đẩy được hương cà phê thì phải dùng nhiệt độ hóa hơi, muốn có hương cà phê thì phải cho chất tạo hương.
“Với tỷ lệ caffeine chỉ trên dưới 1%, người uống sẽ uống được nhiều, không bị say vì caffeine gần như không có. Nếu nghiện uống món cà phê này liên tục thì người uống từ việc ngồi quán cà phê sẽ đi xuống nấm mồ không xa”, ông An khuyến cáo.
Đồng tình với ý kiến trên, ông Phan Minh Thông – Tổng Giám đốc Công ty TNHH Phúc Sinh cho rằng: “Chúng ta rất thiệt thòi. Chúng ta toàn uống bắp ngô, đậu, hương liệu mà cả thế giới người ta uống cà phê chứ không uống nguyên liệu”.
Theo các chuyên gia, với thể trọng hiện nay, người Việt Nam tốt nhất uống cà phê không thấp hơn tỷ lệ 1,5% caffeine/tổng chất khô, và nên dưới 2% caffeine/tổng chất khô. Đồng thời, chỉ nên uống từ 12 đến 15 gram cà phê xay nguyên chất.
Không nên lạm dụng uống quá nhiều, vì lượng caffeine/tổng chất khô nếu lớn hơn 2%, khi vào cơ thể nhiều sẽ gây ức chế thần kinh, làm giòn xương, tăng nhịp đập của tim….
“Người thông thái chỉ nên uống cà phê có tỷ lệ cafe Arabica cao là trên 1,5% và dưới 2% tổng chất khô, và chỉ dùng hương cà phê mà không lấy vị cà phê”, ông An nói.
Tỷ lệ caffeine/tổng chất khô ở 2 loại cafe phổ biến nhất Việt Nam - cafe Arabica là 1,5%; cafe Robusta là 2,5%.
Việt Nam đang tồn tại một nghịch lý khi là nước xuất khẩu cà phê thứ 2 thế giới, nhưng tăng trưởng tiêu dùng cà phê của Việt Nam rất thấp.
Trong khi các quốc gia khác bao giờ cũng khuyến khích tiêu dùng trong nước, khi dư thừa tiêu dùng trong nước mới tính đến xuất khẩu, thì tại Việt Nam, các sản phẩm cà phê ngon đều xuất khẩu ra nước ngoài.

Tuesday, December 22, 2015

2015 CHRISTMAS GIFT IN SPIRIT



WHEN …

(Poem in English written by Vo Dai Ton, 1976, on the Island of “Pulau Perhentian” – Malaysia – Refugees’ Camp (Boat People) when the author with his family,after crossing the ocean on a small fishing boat from Vietnam,6 days and 5 nights on stormy sea, was finally helped by The Malaysian Government, The United Nations Human Rights Relief Delegation and the International Red/Crescent Cross volunteers.)
2015 CHRISTMAS GIFT IN SPIRIT
TO :
My Friends.Brothers/Sisters
And especially to all Ambassadors of Peace and Members
Of the Universal Peace Federation.

(Note : For years, I have not had time to look at all kinds of old personal documents fully packed in boxes in my garage and house basement. Yesterday, Dec.20, 2015, I searched some old pictures for my recently written document, I found with sweet surprise a piece of paper, turned brown with time, with my original poem in poor English written 39 years ago (1976-2015)… Your humanitarian spirit, your Love, are still fresh in my heart, and I am copying it as a Grateful Gift to All of You with best wishes for a Merry Christmas and Happy New Year 2016. THANK YOU ALL !).

WHEN I’m in a miserable hunger
You come with your hands full of food.
WHEN I’m hurt and suffer
Your medicines and smiles make me good.

WHEN I’m thirsty, like a desert walking,
You are my wells, full of fresh water.
WHEN my baby starves, crying,
You appear with milk to replace a mother.

WHEN I come, from another horizon, far away,
As a homeless refugee with my poor family,
You give me shelter against sun and rainy days,
Shelter for my heart, as well for my body.

WHEN I’m weak and fallen down,
You raise me up and consolation is given.
In the ocean of misfortune I’m drowned
You come to rescue with your arms open.




WHEN I’m wounded, in the battlefield, dying,
Tender cares are given – You’re my Angel !
You sacrifice your life, trying
To heal my wounds and broken heart as well.

WHEN I’m with You, life is full of force,
I fear no disasters and no enemy.
Of new strength, You’re my source,
Under your symbol, the world is so friendly.

WHEN the Crescent is rising
Darkness of suffering is chased away.
Lights of Hope are changing
Many a night of grievance into a cheerful day.

WHEN the Red color appears
It’s not the red of blood in wars with cruelty,
Not the red of destruction flames and fears
But it’s the Heart color, full of generosity.

WHEN THE Crescent flag is up in the sky
Your humanitarian spirit is spread around.
But You’re always modest and shy
WHEN receiving praises from any crowd !

WHEN  people enjoy life : - You’re satisfied
And in silence, You may talk to Yourself :
“Doing my part, the best I’ve tried”.
Grateful Thanks to You, O ! My Angel !

VO DAI TON
1976 – Refugees’ Island Camp
Malaysia.

Monday, December 21, 2015

Thành Kính Phân Ưu cùng gia đình anh chị Dương Văn Khải

 
Nhận được tin buồn Cụ Bà Nguyễn Thị Nhuận là 
thân mẫu của chị Dương Văn Khải / Las Vegas 
tạ thế ngày 16 tháng 12 năm 2015 
tại California U.S.A.
Hưởng Thọ 90 tuổi 
Thành thật chia buồn cùng anh chị và gia đình tang quyến về sự mất mác lớn lao này 
nguyện cầu hương hồn Cụ Bà 
yên nghĩ nơi chốn Vĩnh Hằng 

 xin Thành Kính Phân Ưu

Tang Lễ sẽ được cử hành tại: 
nhà quàn Rose Hills, 
3888 Workman Mill Road
Whittier, CA 90601 
< tầng 3, Phòng 383>
ngày 27- 12 - 2015
Từ 10.00am đến 4.00 pm

Saturday, December 19, 2015

Xuân sẽ về trên quê hương



Tôi là người dân Việt
Khi mới sinh ra
Tiếng mẹ ru cho ngủ hòa với đạn bom xa
Cùng tiếng võng đưa dìu dặt.
Dù đang khóc – nghe tàu bay của giặc
Cũng biết im hơi, ôm cổ mẹ xuống hầm.
Tôi đã quen tai nghe những tiếng nổ ầm
Mùi thuốc súng ngạt đầy hai lá phổi.
Tôi biết nhìn mẹ tôi cằn cỗi
Sữa khô vàng vì khoai sắn quanh năm.
Mắt ngây thơ tôi thấy mẹ âm thầm
Nhiều đêm tối đẽo tầm vông cho bố.
Bố tôi đi đặt hầm chông, đào hố,
Đuổi xua Tây, chống Nhật, giữ quê nhà.
Rồi lớn lên, tôi thuộc hát hùng ca
Trước khi biết đánh vần qua chữ cái.
Đường quanh làng in dấu chân non dại
Những chiều vui làm lính, đếm một, hai…
Đòn tre nặng trên vai
Làm súng giả, bắn quân thù ngã gục !
Nghìn đêm mơ : Tiên về ban gậy trúc
Hóa thành gươm, biến ảo phép thần thông
Cho tôi đi giành lại cả non sông
Trong tay giặc ! – Ôi tuổi thơ đầy mộng !
Tôi thèm nghe chuyện ngày xưa Phù Đổng
Ngựa đồng phi, roi sắt đuổi xâm lăng.
Chuyện quả cam trên bến nước sông Đằng
Tay bóp nát vì thù căm lũ giặc.
Từng trang sử ngời trăng sao vằng vặc
Gói hồn tôi bằng gương sáng hùng anh.
Thời gian qua…
Kháng chiến đã công thành
Trời tháng Tám đưa thu vào lịch sử.
Bạn bè tôi từ rừng sâu núi dữ
Kéo nhau về - hoa gấm phủ quê hương,
Mặt trời say bừng mọc ở Nam phương !
Nhưng nguồn vui chưa trọn
Non sông tôi bị trăm ngàn dao nhọn
Đâm thủng hồn, Nam Bắc xẻ chia đôi !
Bầy em thơ lại tiếp cảnh trong nôi
Nghe bom đạm từ xa về ru ngủ !
Dăm ba thằng bạn cũ
Lại ra đi - mỗi đứa một phương trời.
Hai mươi năm chinh chiến mỏi mòn hơi
Sông chảy máu, núi bày xương trắng lạnh.
Mẹ tôi chết, một đời trong khổ hạnh
Cha tôi sầu vĩnh viễn cũng ra đi.
Ngàn thê lương tiếp diễn cảnh phân ly,
Sông Gianh cũ nối giòng qua Bến Hải !
Đường quê hương hóa thành bao chiến bãi
Ruộng cày lên vỏ đạn, đất cằn khô.
Đầu xanh non quấn vội giải khăn sô
Màu tang trắng phủ lên hồn thơ dại !
Tôi đã gặp – lòng bao lần tê tái
Những em thơ bằng lứa tuổi con tôi
Nằm chết bên sông, cuối bãi, ven đồi,
Tay nắm chặt con búp-bê bằng đất.
Đất Việt Nam, món đồ chơi tuổi mật
Nghèo như em, nghèo như cả quê hương,
Mặt trời đau, lặn mất ở Nam phương …

*
… Rồi hôm nay
Chiến tranh không còn nữa
Lòng reo vui tưởng xa rồi khói lửa
Nhưng ngờ đâu tôi lại mất quê hương !
Vì tôi đi trên vạn nẻo đường
“Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ”     (*)
Tình thương đâu ? Non sông tôi còn đó
Phải đành xa !
Phải đành xa ! Khỏi thấy mưa sa
Trên màu cờ đỏ !...
… Nhưng quê hương còn đó
Tôi xin hẹn mai về !
Tôi sẽ đi trên vạn nẻo đường quê
Bằng những bước chân nắng đẹp.
Tôi sẽ cho em trái tim không bằng thép
Mà bằng máu Con Người.
Trái tim tôi biết nở nụ cười tươi
Vì không nung bằng lò sản xuất.
Tôi sẽ đưa em ra khỏi công trường u uất
Cho em làm Người, biết quý thịt xương.
Biết cười vui, biết cả Tình Thương,
Để em không còn là máy !
Tôi dẫn đàn con tung tăng nhảy chạy
Vào các công viên
Phá tan đi những hình tượng thiếu niên
“Anh hùng lao động” !
Và dựng lên những khu vườn hoa mộng
Cho tuổi ấu thơ.
Với cung trăng và thằng Cuội ngồi mơ
Đầy chim bướm - trả con về tuổi dại.
Đồng ruộng phì nhiêu, hoa màu nông trại,
Sẽ mọc lên thay thế chốn lao tù.
Tôi sẽ ngồi nghe chú bác nông phu
Ca vọng cổ giữa hương nồng lúa mới.
Ôi tình quê dìu vợi
Làm sao ôm hết một vòng tay ?
Cho tôi hẹn một ngày
Trở về : Xin gặp lại
Gia đình, anh em, bạn bè, con cái,
Tất cả đồng bào.
Để cùng ôm nhau – ta sẽ khóc gào
Nước mắt mừng vui, trôi dần thương nhớ.
Để hòa chung máu tim, hơi thở,
Và để trao nhau trọn cả Tình Người !
Những bàn tay cũng biết nở môi cười
Dẫn tôi đi trở về thăm lối cũ.
Tôi sẽ xin trải hồn ra ấp ủ,
Sẽ quỳ hôn từng kỷ niệm ngày xưa !
Và… không bao giờ tôi lại thấy trong mưa
Màu máu tươi cờ đỏ !


Ôi quê hương còn đó
Cho tôi hẹn mai về
Với Xuân hồng, sống đẹp giữa trời quê !

Võ Đại Tôn
Hải ngoại.

(*) Thơ Trần Dần.