Kinh thưa các vi trưởng thượng, các bác, các cô chú, và toàn thể quí vị đang hiên diện nơi đây.
Thật
là một vinh dự rất lớn với cá nhân cháu được có mặt nơi đây để trải
lòng mình về những người lính VNCH, những người đã đổ biết bao nhiêu
xương máu trong suốt 20 năm ròng bảo vệ quê hương, nền tự do và cuộc
sống yên bình cho người dân miền nam.
Cháu
tên là Trần Anh Tuấn, cháu sinh ra khi cuộc nội chiến đang trong giai
đoạn kết thúc 41 năm trước. Cháu và gia đình định cư tại Colorado từ đầu
năm 93 khi đó cháu 18 tuổi. Như bao nhiêu người cùng trang lứa, tất
nhiên chúng cháu đã bị nhồi sọ từ lúc còn rất nhỏ về chủ nghĩa xã hội,
về chế độ công sản, họ dạy chúng cháu rằng quân đội VNCH là quân nguỵ,
là tay sai của bọn xâm lược Mỹ… Còn rất nhiều sự dối trá khác mà thế hệ
chúng cháu bi bắt buộc phải học. Chúng cháu không thể thoát khỏi sự tẩy
não của học đường cộng sản. Một học thứ học đường đầy gian dối, một
loại học đường gieo mầm cho cái ác.
Những
hình ảnh ngộ nhận ban đầu của cháu về những người lính VNCH tan dần khi
khả năng suy nghĩ, hiểu... và nhận xét của cháu khá hơn. Cháu đã tìm
hiểu thêm về lich sử, biết rõ thời cuôc trớ trêu đẩy đất nước vào cuộc
nội chiến không đáng có đó. Càng hiểu nhiều hơn cháu bắt đầu ngưỡng mộ,
khâm phục và sau đó là một tình yêu lớn hình thành trong trái tim cháu
dành cho tất cả những người lính VNCH, không phân biệt binh chủng nào.
Cháu xin phép được gọi những người hùng này bằng “Các Anh”, nó như một
lời tình tự gửi đến những người con ưu tú nhất của tổ quôc VN với tất cả
lòng thành của mình.
Thế
hệ của các anh, thế hệ mà tình đồng loại còn mạnh hơn tình yêu đôi lứa,
các anh đã “Xếp Áo Thư Sinh, vui bước đăng trình” khi quê hương bị xâm
lăng. Các anh bỏ lại phía sau những người thân yêu trong gia đình, xóm
thôn, bạn bè, trường lớp, để lại những mối tình ngây thơ trong trắng
như màu áo thời bút nghiêng, để xông pha giữa chiến trường đầy lửa đạn,
máu rơi và chết chóc…
Nếu
không có “Các Anh” ai bảo vệ Saigon tráng lệ, nơi có những đường “cây
dài bóng mát”, có những nữ sinh Gia Long, Marie Curie… duyên dáng, Có
Trưng Vương khung cửa mùa thu. Có tượng đài những người lính Thuỷ Quân
Lục Chiến uy nghi, hùng tráng giữa lòng thủ đô. Cách Saigon không xa,
có tượng đài một người lính ngồi buồn bả trước cổng nghĩa trang quân đội
Biên Hoà, bên trong là những đồng đội anh nằm cạnh nhau trong lòng đất
mẹ, không ai không chạnh lòng mỗi khi đi ngang qua nơi ấy.
Nếu
không có các anh, ai dành lại những xóm thôn, thị thành niềm nam từ tay
giặc cộng sau giao thừa tết Mậu thân, Nếu không là các anh, ai có thể
vừa tay súng chiến đấu, vừa bảo vệ, vừa cứu chữa những em bé, cụ già
thương vong. Hình ảnh của các anh đẹp như những vần thơ, những nốt
nhạc, trong khi quân thù thì vẫn hay bắn pháo binh bừa bải vào khu dân
cư mỗi khi họ muốn tiến chiếm một thành phố đó ở miền nam. Khi không có
các anh, giặc cộng đã thảm sát cả 5000 người dân vô tội ở Huế, không có
các anh, họ tra tấn, hãm hiếp, chôn sống các cô gái, các nữ tu, họ tra
tấn xử tử bất cứ ai họ nghi ngờ, họ thà giết lầm chứ không bỏ sót, họ
mất tính người, trái tim họ khô cằn và chai sạn.
Nếu
không có các anh ai giành lại An Lộc, Quảng Trị, ai gìn giữ Kom Tum,
Pleiku,.. Các anh đã hy sinh thân sống dập tắt ngọn lửa đỏ rực mùa hè
năm 72. Nếu không là sự mất mác hy sinh to lớn này thì tìm đâu ra những
câu thơ như: “An Lộc địa sử ghi chiến tich - Biệt cách dù vị quốc
vong thân”.
Nếu
không là các anh thì ai có thể trở thành nhừng người thiện chiến tầm cở
Navy Seals hoặc Delta Force của quân đội Hoa Kỳ. Vâng, các anh là
những những chàng trai trẻ thuộc Nha Kỹ Thuật của Quân Lực VNCH. Các anh
mỗi toán chỉ 5-7-8 người trong thầm lặng giữa núi rùng, trong lòng
địch. Các anh có lập chiến công, có hy sinh, có bị giặc bắt bỏ tù, tra
tấn cũng không ai biết. Trước khi bị hành quyết các anh vẫn hô vang
khẩu khẩu “Việt Nam Công Hoà muôn năm” cũng không ai hay. Các anh đâu
có cần ai biết những hiễn hách của mình. Các anh chiến đấu cho quê
hương cho những người vô tội ở hậu phương.
Các
Anh là đại tá Hồ Ngọc Cẩn và đồng đội đã bất chấp lệnh đầu hàng 30
tháng 4, chiến đấu tới viên đạn sau cùng đến ngày 1 tháng 5 rồi bị bắt.
Ba tháng sau, 14/8/75 Hồ Ngọc Cẩn và đồng đội bị xử bắn tại sân vận
động Cần Thơ. Trước khi ra đi anh đã nói với kẻ thù rằng: “Nếu tôi
thắng trong cuộc chiến, tôi sẽ không kết án các anh như các anh kết án
tôi. Tôi cũng không làm nhục các anh như các anh làm nhục tôi. Tôi
cũng không hỏi các anh câu mà các anh hỏi tôi. Tôi chiến đấu cho sự tự
do của người dân. Tôi có công mà không có tội. Không ai có quyền kết
tội tôi. Lich sử sẽ phán xét các anh là giặc đỏ hay tôi là nguỵ. Các
anh muốn giết tôi, cứ giết đi. Nhưng đừng bịt mắt. Đã đảo cộng sản.
Việt nam muôn năm.”. Trước cái chết Anh vẫn toát ra nhân cách của một
quân nhân đong đây sự bao dung, bao dung cả với kẻ thù. Hay từ trong
thâm tâm anh, những người đôc ác bên kia chiến tuyến cũng là nhưng con
người nhưng đã bi chủ thuyết cộng sản tẩy não trở họ thành những người
khát máu và cuồng sát.
Các
anh là những thiếu sinh Quân còn dưới sự bảo quản của nhà trường đã cầm
súng chiến đấu khi giặc từ phương bắc tràn vào vào Vũng Tàu vào ngôi
trường TSQ thân yêu của mình.
Các
anh là Đỗ Cao Trí, Nguyễn Đình Bảo, Nguyễn Văn Dương, Nguỵ Văn Thà.
Các Anh là Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Phạm Văn Phú, Trần Văn Hai, Lê
Nguyên Vỹ đã tuẫn tiết để khi có lệnh đầu hàng… Các anh là những nhân
chứng sống của tội ác cộng sản, những thương phế binh VNCH, Các Anh là
nhưng chiến sĩ vô danh bỏ mình trên đất mẹ Việt Nam. Các Anh là lịch
sử, Các Anh là bất diệt!
Khi
không có các anh, hàng triệu người chết giữa đại dương, giữa rừng
thiên nước độc, vùng kinh tế mới, trong lao tù của những người cộng
sản. Khi không có các anh, ngày nay gần 90 triệu người dân VN vẫn lầm
thang. Sau lúc quê hương rơi vào tay giặc có gì là độc lập, là tự do,
hoặc hạnh phúc đâu? Chỉ có chia lìa và nước mắt. Chỉ có đói khổ và
tuyệt vọng.
Xương
máu, xác thân của bao nhiêu triệu con người vô tội, những anh hùng của
tổ quốc Việt Nam đã nhuộm đỏ đất đai quê hương rồi sẽ là phù sa, là mầm
chồi cho thế hệ mai sau. Chắc chắn thế hệ trẻ ở khắp năm châu bốn biển
đã lạc mất bầy đàn sau ngày 30 thang 4 định mệnh, một ngày không xa sẽ
tìm về với nhau, chung tay góp sức cùng tuổi trẻ ngay trên quên hương
xây dựng lại tổ quốc VN sau những đổ nát hoang tàn dưới bàn tay những
người cộng sản. Đất nước và người dân Việt Nam rồi sẽ ngẫn cao đầu,
sánh vai với thế giới, sẽ hoà mình vào sự yêu thương, bao dung của giống
nòi, nguồn cội, nơi mà sự thứ tha sẽ bức tử nỗi hận thù. Điều này chắc
chắn sẽ xãy ra như là một lẽ tự nhiên mà không một thứ gì có thể cản
được. Tất nhiên nó sẽ như thế và phải như thế để không phí phạm những
mất mác, những hy sinh vĩ đại các anh đã gánh chịu.
Xin
cảm tạ công ơn tất các anh,. Xin các anh nhận nơi đây sự biết ơn từ
đáy tim của thế hệ sau. Một lần nữa, xin cuối đầu tri ân các anh.
những người lính VNCH.
==== Xin cảm ơn quí vị======
No comments:
Post a Comment