Saturday, May 28, 2016

Trường ca LÒNG DÂN LÀ NGỌN TRIỀU DÂN TỘC



                                                     Võ Đại Tôn

LTS  : - Nhân dịp Đồng Bào và Tuổi Trẻ Việt Nam Quốc Nội đang vùng dậy biểu tình chống lại chế độ CS và hiểm họa xâm lấn của Trung Cộng, chúng tôi hân hạnh đăng lại bài Trường Ca này của chiến sĩ Võ Đại Tôn (bút hiệu Hoàng Phong Linh) đã được chấm Giải Nhất trong cuộc thi Thơ-Văn Ái Quốc (Hải Ngoại và Quốc Nội) với chủ đề “Toàn Dân Vùng Dậy lật đổ chế độ CSVN, phá sập lăng Hồ Chí Minh, hồi sinh Dân Tộc trong Tự Do, Dân Chủ và Tự Chủ, do Diễn Đàn Quốc Tế Phong Trào Dân Chủ cho Việt Nam ở Toronto, Canada tổ chức (25.8.2002). Ban Giám Khảo gồm có : Giáo Sư Nguyễn Cao Hách, Học Giả Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh, Thi Sĩ Hà Thượng Nhân, Thi Sĩ Tô Thùy Yên, Nhạc Sĩ Lê Mộng Nguyên (Paris). Cũng theo kết quả đã được công bố, một bài thơ khác của Linh Mục Phan Văn Lợi, từ quốc nội gửi ra, đã được chấm Giải Nhì).

Đất này Ta làm Chủ
Nước này Ta là Dân.
Trải qua bao kiếp phong trần
Đất Thiêng bồi thêm sức sống.
Từ thuở ban khai bình yên giấc mộng
Ngủ giữa trời mây
Mồ hôi đổ xuống cỏ cây
Không văn tự mà khơi dòng Lịch Sử.
Từ hang đá nơi rừng thiêng núi dữ
Tạo thành bộ lạc hoang sơ.
Đắp lũy xây bờ
Dựng nên thành quách.
Máu Rồng Tiên chuyển lưu huyết mạch
Mấy nghìn năm thách đố thời gian.
Chân trần trụi đạp núi băng ngàn
Khắc lên đá lời ca dao, cổ tích.
Một nửa lên non thét vang lời Hịch
Quyết  bền gan giữ vững núi sông.
Một nửa ra khơi xẻ sóng xuôi dòng
Thân vùng vẫy mở thêm bờ cõi.
Lưng chống trời cao nắng rọi
Mặt nhìn đất thấp mưa tuôn.
Máu Hùng Vương chung một cội nguồn
Từng giọt thắm thành địa danh vàng ngọc.
Rừng Mê Linh hoa cài suối tóc
Lụa vàng bay phủ đất Phong Châu.
Đôi tay trần từng cọc gỗ cắm sâu
Sông cũng hát, lòng Đằng Giang mở hội.
Đêm trừ tịch bỗng Hà Hồi trống nổi
Tiếng cười ai chuyển dội khắp thành đô.
Từ Chí Linh dựng lại cơ đồ
Đắp xây thành lũy.
Một nghìn năm luyện rèn sĩ khí
Nung thép trong lòng
Nuốt lửa chờ mong
Ngày quật khởi, trời Bắc Phương khiếp sợ.
Tám mươi năm hoa kiên cường vẫn nở
Mẹ còng lưng nuôi kháng chiến lừng danh.
Trời Yên Bái đầu rụng tóc còn xanh
Vang tiếng thét vút lên ngàn tinh đẩu.
Cuốc xẻng vùng lên, quân thù bôn tẩu,
Hoa cỏ mừng reo, chói lọi một trời Nam.
Những con người lưng rách áo màu lam
Đi chân đất mà làm nên Lịch Sử !

*
Đất này Ta làm Chủ
Hơn bốn nghìn năm.
Dù bể dâu biến đổi thăng trầm
Ta vẫn đứng trên bờ dâu bể.
Ai cướp đất Ta ? tiếp đời nô lệ
Âm thầm máu trộn mồ hôi.
Từng cọng rau, tấc đất, khoai sắn lưng đồi
Ai vơ vét ? kiếp người thua súc vật !
Cải Cách Ruộng Đồng máu loang mạch đất,
Tiếng hò Vô Sản khàn hơi.
Mẹ ôm mặt khóc, nước mắt thay lời,
Già hơn lũy tre khô khốc.
Bão nổ cuồng phong, xoáy sâu cơn lốc,
Lúa thành cỏ úa hoang vu.
Rừng xanh vây kín lao tù
Quê hương nhồi trong ốc đảo.
Năm thập niên sỏi đá cằn khô thay gạo
Mắt mù, tai điếc, mòn hơi.
“Đảng” lên làm chủ, luôn cả khung trời,
Chỉ thấy mưa rơi hòa chung máu đổ !.
Lịch Sử giật lùi, địa danh thành mộ
Chôn vùi cả mộng tương lai.
Bốn nghìn năm : một bước chân dài
Nay đứng lại – quanh Ta thành hoang sử !
Một nghìn năm chống ngăn giặc dữ
Tám mươi năm Ta giữ cõi bờ.
Giống đã gieo mầm từ thuở hoang sơ
Nay thành đại thụ.
Gốc rễ ai đào ? tước phăng ngôi Chủ
Ta thành vật tế hy sinh !
Mắt Mẹ nhìn Ta, đàn con khóc quanh mình,
Ta đứng dậy, quyết tâm đòi Lẽ Sống.
Lịch Sử là Ta ! Hịch truyền vang sấm động
Hồn Thiêng Đất Nước về đây !
Cuốc xẻng Ta cầm, phá vỡ vòng vây,
Tay Thánh Gióng, gốc tre thành gươm giáo.
·       Trả lại cho Ta cơm gạo
Nuôi sống đàn con.
·       Trả lại cho Ta vôi thắm trầu ngon
Niềm vui của Mẹ.

·       Trả lại cho Ta công bằng phải lẽ
Tự Do làm chủ ruộng đồng.
·       Trả lại cho Ta hào khí Cha Ông
Bao đời nối tiếp
Trống nổi Hà Hồi, chiêng khua Vạn Kiếp
Lừng danh một cõi trời Đông.
Phút giây này theo tiếng vọng non sông
Ta vùng dậy, làm nên trang Sử mới.
Địa danh ngày xưa vang dội
Chuyển mình tiếp lửa về đây.
Cuốc xẻng cầm tay
Như ngàn thuở trước.
Vẫn củ sắn khoai Mẹ già xuôi ngược
Theo con giành lại cuộc đời.
Núi sông tiếp sức hà hơi
Thái Bình : Ta đứng dậy !
Vũ bão cuồng phong, chuyển vào tay gậy
Đòi lại Quyền Dân.
Từ Phương Nam tung đợt sóng thần
Ta thẳng đứng, ngẩng cao đầu Xuân Lộc !
Ta phải thắng, vì Ta là Gốc
Bốn nghìn năm sâu rễ đất thiêng này.
Ta đòi Quyền Sống Hôm Nay
Cho cả Ngày Mai Dân Tộc.
Bắc-Trung-Nam bừng lên cơn lốc
Hịch truyền tiếp Sử từ đây !
Trên đất nước này
Với Hồn Thiêng Sông Núi
Bao chế độ bạo tàn phải tan thành tro bụi
Để cho Ta làm Chủ đến muôn đời !

*
Ải Nam Quan dòng huyết lệ đầy vơi
Thành Suối Hận rạng ngời trang lịch sử.    (*)
Lời tâm nguyện sắt son tình Phụ Tử
Nghĩa sơn hà tròn vẹn chữ trung cang.
Nhưng giờ đây vầng trăng khuyết điêu tàn
Rơi ngấn lệ trên ngàn thông nội cỏ.
Thác Bản Giốc nghìn năm vờn mây gió
Cũng sầu thương thành nước mắt quê hương.
Bao hải đảo nằm gác cửa đại dương
Nay uất nghẹn vì ai thay đổi chủ ?
Ai cướp quyền Ta để muôn đời lưu xú
Cống triều biển đất ngoại bang ?
Ai đã quy hàng
Làm ô danh lịch sử ?
Từng giọt máu Tổ Tiên, Ta dày công gìn giữ,
Xương Cha Ông linh ngự núi sông này,
Không ai có quyền dâng hiến đổi thay
Cho dù một bến sông, ngọn cỏ !

*
Ngày hôm nay, Hịch này Ta viết rõ
Tên loài quỹ Đỏ Việt Nam
Tập đoàn Cộng Sản gian tham.
Vết chàm ô nhục
Trên thân Ta một đời lao ngục
Trên thân Mẹ còng lưng
Trên tuổi thơ chân bước ngập ngừng
Nẻo đường tương lai chỉ toàn ảo vọng !
Lời Ta thét, thành cơn sấm động
Máu khơi dòng biển rộng triều dâng.
Cùng Toàn Dân vung cánh tay thần
Đòi trả Ta sông núi.
Trả lại cho Ta một đời không hận tủi
Cùng năm Châu sánh bước ngang hàng.
Những hình tượng phi nhân Ta sẽ phá tan
Như thành Moscow đài Lê Nin giật sập.
Ta sẽ cùng Toàn Dân chôn lấp
Cung điện Ba Đình
Lăng Hồ Chí Minh
Tượng hình kiêu căng mục rữa.
Để nghìn sau không còn thấy nữa
Vũng bùn đen hoen ố sử Rồng Tiên.
Ta dẫn đàn con vào các công viên
Đập tan đi những đài tượng thiếu niên
“Anh hùng Lao động”
Và dựng lên những khu vườn hoa mộng
Cho tuổi ấu thơ.
Có cung trăng với thằng Cuội ngồi mơ
Đầy chim bướm, trả con về tuổi dại.
Đồng ruộng phì nhiêu, hoa màu nông trại
Sẽ mọc lên thay thế chốn lao tù.
Tổ Quốc hồi sinh, nghe chú bác nông phu
Ca vọng cổ giữa hương nồng nắng đẹp.
Ta sẽ cho Em trái tim không bằng thép
Mà bằng máu Con Người.
Trái tim Ta biết nở nụ cười tươi
Vì không nung bằng lò sản xuất.
Ta đưa Em ra khỏi công trường u uất
Cho Em làm Người biết quý thịt xương
Để Em không còn là máy !

*
Dân Tộc Ta cùng nhau đứng dậy
Đồng ca Nhân Bản Tình Thương
Tự Do, Dân Chủ, quật cường
Nghìn trang Sử mới dẫn đường Ta đi !
Bạo tàn đến lúc suy vi
NGỌN TRIỀU DÂN TỘC đầy uy linh hùng.
LÒNG DÂN : - Sứ Mệnh cùng chung
Giải trừ quốc nạn, phục hưng giống Rồng.
Đuốc Thiêng Văn Hiến soi lòng
Việt Nam Nhân Bản, trời Đông rạng ngời !

Võ Đại Tôn
(hải ngoại)

(*) - Suối Phi Khanh.




THE EPIC OF PEOPLE’S WILL
THE TIDE OF THE VIETNAMESE SPIRIT
BY VO DAI TON.

(FIRST PRIZEWINNER IN THE POETRY  NATIONAL CONTEST ORGANIZED BY THE VIET DEMOCRATIC SIDE’S INTERNATIONAL FORUM IN TORONTO, CANADA, 2002)

ENGLISH TRANSLATION BY  TA DUC TRI & QUE ANH.

We own the land
We belong to our country.
Through many generations of chaos
Our people’s existence and vigour are strengthened
In the sacredness of our Fatherland.
From the beginning
We slept under a peaceful sky
Our sweats watered the fields of rice
Our history did not need any written document
Our origin was formed in the deep untamed forest
Where our Fathers had built an embankment of conquest.

Our dragon and fairy blood circulated
As we faced challenges for thousands of years.
With bare feet, we conquered mountains and rivers
To crave on stones, folksongs and myths.
Half of us declared edict on the mountain
To fight for our country.
Half of us made adventurous voyages
To proclaim our boundaries.

The sun was beating our back
Our feet sank deep in the flooded field during stormy rain.
But Hung Vuong’s root kept us attached         (*1)
Golden legend together we gain.
We admired the beauty of flowers from Me Linh forest    (*2)
And Phong Chau, the city with golden silks.   (*3)
We sharpened our weapons with bare hands
We drove stakes into the river’s bottom-sand
Rising the tide,  Dang Giang was proud of us.      (*4)
Striking drum awakened the New Year Eve at Ha Hoi     (*5)
The heroes’ laughs  echoed the country.
From Chi Linh  we rebuilt our power     (*6)
Thousand years in spiritual training
Steeled our will and drank our anger
Came the revolt day. We frightened the Northern invaders.
In eighty years, the flower of patience was still blooming
With mothers’ care for our fighting.
The legend of Yen Bay  would never die      (*7)
As thunderous voice shivered thousands of stars.
With only shovels, we chased the invaders far
The flowers smiled, shinning the Southern sky.
We, the people dressed in faded navy
And in bare foot we made History !

We own our land for more than four thousand years
Collapses and defeats, we have never come near.
But
Who seized our land ? Who made us slaves ?
Who robbed our farms, fruits and labours ?
Who worsened our lives lower than animals ?
Farming Reforms our shed blood dyed the soil.
With the proletarian’s propaganda, our spirits were spoiled.
Our mothers’ silent tears
Trembled the bamboo hedge,
Rumbled a storm of rage.
Rice fields are abandoned
Rich forests are now prisons.
Our Motherland : a remote oasis,
In five decades of crisis.
With rocks for rice,
Our people are exhausted, deaf, and blind.
The Communist Party owns everything, even the sky.
Our people’s blood mingles in the rain.
The History recedes. The suffering remains.
Our golden land : a vast cemetery.
Four thousand years of long journey
One thousand years of fighting the enemy
Eighty years of defending the country
All was tumbling down in a minute.
The seed of hope from the start
Has grown into a nation’s rampart
Who dug the root ? Who cut down hope ?
Who sacrificed our people without conscience ?
Oh ! Mother, look at your crying children.
Stand up ! Let’s demand the right to live
We are the History ! We are the Victory !
In our nation’s spirit, we believe.
Let’s fight with our bare hands
Let’s fight with Thanh Giong’s scared weapon.     (*8)
Let’s reclaim the rice fields for our children
Let’s rebuild our myths and legends
Let’s relight happiness in our Mother’s eyes.
Let’s fight for Justice and Vietnamese Pride
Let’s fight for Freedom and Truth.
Our ancestors’ spirit has revived
For generations we’ve survived.

Drum strikes at Ha Hoi.  Gong thumps at Van Kiep     (*9)
It’s our land to keep.
Let’s follow our nation’s call
Let’s stand up and make a new history for all.
Still with bare hands
Still with cares from our Mother
Let’s get our lives back, together.
Thai Binh, we stand straight !      (*10)
To defend our human’s rights.
With the power of thunder and tide
The victory of Xuan Loc has spread wide.     (*11)
We must win because we are the seeds
Four thousand years, our roots grow.
Today, we demand the rights for tomorrow.
North, Central, South ! Let’s create waves
Let’s shout the proclamation : Our future to save.
May the spirit of our Motherland
Give us the strength to fight again.
Let’s defeat all dictators
And own this land forever.

Nam Quan  Frontier : blood fuses with tears     (*12)
Phi Khanh Stream : the flow of resentment.      (*13)
Our will is to honour Patriotism.
But now, the moon is dim
The sky turns gray.
Ban Gioc Fall is crying everyday.       (*14)
The islands that guard our sea borders
Indignantly roars over new owners.
Who threatened our lives ?
Who gave away our ancestors’ land ?
Who gave up our Pride ?
No one can give away our land
No one can give away our river !

Today, I voice my words
The Red Vietnamese Communist Devils
The dishonest party : how shameful !
A life of prison tortures my body
A life with my mother’s inheritance of burden
A life without future walks with my children
A life patches with illusions.
I must raise my voice, forming a spiritual wave
I shall stand up and be brave
To fight against demons
To reclaim my rivers and mountains
Return to us a life without shame.
We must tear down inhumane statues
Just as Moscow destroyed Lenin’s figure.
Go ahead, my People !
Let’s bury Ba Dinh  Square and Ho Chi Minh Mausoleum   (*15).
So our next generation shall never feel ashamed.
We must build beautiful parks with flowers for our children
We must bring butterflies and birds back to our younger generations.
Let the moon shine on the Mid-autumn festival
Let the rice grow again, in time for Spring carnival
Let the farmers sing on the fields.
I will give you my heart not made of steel
I will give you my love and my smile
I will walk you out of the devil’s exile
Breath the free air, my love ! Your suffering will end
And you will be human again.

Our beloved people, let’s stand up
Let’s sing the song of Freedom, Love and Democracy
Let’s make a new chapter of history.
Dictatorships, it’s time for you to die
The spirit of our people rise as tide.
The People’s Will : a common mission
Save our country. Restore our origin of Dragon
Our torch of civilization always brightens
Let Vietnam be free, and let our country enlighten.

VO DAI TON

Note: (names in Italic) :
(1) The first Founder King in the history of Vietnam
(2-3-4-5-6-7-8-9) : Location names in the history of Vietnam where people fought against foreign invasions/dominations (Chinese and French)
(10-11) : Location names where recently people organized demonstrations against the Communist Party.
(12-13-14) : Location names at the northern border of China and Vietnam. (The VN Communist Party recently gave these places away to China, against the people’s will).
(15) : The VN Communist Party National Assembly.




 

No comments:

Post a Comment