Lời tác giả: Kính thưa quí vị. Bài viết theo quan
niệm cá nhân người viết - một quân nhân QLVNCH (buông súng, nhưng chưa giải ngủ)
– Đơn vị Nha kỹ thuật / Bộ Tổng tham mưu – không nhằm đại diện cho một Nhóm,
Đoàn thể nào.
Thời gian bốn mươi mốt năm trước đây, chúng
ta là những quân nhân của từng đơn vị chiến đấu chống Cộng sản. Máu xương đã đổ,
chết chóc cũng nhiều, nhưng mà người quân nhân QLVNCH chưa có qui hàng và khuất
phục (kẻ địch). Ta không tự hào là can trường can đảm, không tự mản qua những
chiến thắng - từng các trận đánh, đè bẹp địch quân – Cũng chưa dám hãnh diện là
kiêu hùng, anh dũng. Nhưng mà xung trận vẫn không thua…
Vậy mà, trưa ngày 30/4/1975, quân đội ta phải
theo lệnh “buông súng tan hàng” - Lệnh của tổng thống, tổng tư lệnh QLVNCH. Tất
cả phải đau đớn, đau thương buông bỏ vủ khí để đành “thua cuộc”. Cũng vì không
để chết chóc thêm nữa (dân tôc VN mình), vì muốn hòa bình, vì tin theo lời Địch.
Rồi trên 40 năm, chuyện yên bình không có xãy
ra, mà bị tù đày chết chóc. Mọi thứ không còn, nhà tan cửa nát… Bao trầm luân
khổ ải mà kẻ “thắng cuộc” đã ban cho. Quân binh Cán chính VNCH phải vào tù. Họ
nói: để trả thù, để trừng trị… Nếu giết hết được thì họ cũng đã tàn sát hết rồi
– ý của họ là vậy – Nhưng vì những giả trá, dối gian, muốn che đậy bộ mặt hung
hiểm ác độc (là bản chất của người CS), sợ dư luận thế giới thấy họ là “giải
phóng dân tộc” sao lại tàn sát dân tộc. Để rồi, qua ngụy danh là “khoan hồng
nhân đạo”, qua mỹ từ “cải tạo” để bắt nhốt và giam cầm tất cả, để lần lượt giết
dần mòn.
Thời gian của trên 40 năm - từ quốc nội đến hải
ngoại - nếu ai là người Việt nam phía bên này (VNCH) còn tồn tại, còn sống hẳn đều
thấy rõ. Hiểu rất rõ: Những mánh mung, gian dối, tàn bạo bất nhân dưới chế độ
CS, mà một “đảng” đã và đang ngự trị cầm quyền.
Cố tổng thống Nguyễn văn Thiệu đã nói một câu
để đời, và vô cùng chính xác: “Đừng tin
những gì CS nói, mà hãy nhìn kỷ những gì CS làm”.
Thời gian sau này, chẳng những những người
bên phía chúng ta –VNCH và Tư bản dân chủ thế giới - được biết khá rành, khá rõ
(qua bao nhiêu việc mà họ đã thể hiện). Và thêm nữa, từ những đảng viên CSVN
nhiều năm phản tỉnh. Họ đã sống, làm việc, chung đụng với CS từ suốt cả đời. Sự
thật, không còn được bưng bít, che đậy, và họ đã nói ra… Giúp cho mọi người
càng thêm thấy rõ: Cộng sản là như thế nào?
Người CS không bao giờ thành thật. Luôn xảo
quyệt, dối gian, và vô cùng ác độc – đó là bản chất. Lúc yếu thế, thì có thể xuống
nước, xin hòa hợp - hợp tác, hợp đồng – Nhưng rồi “qua cơn bỉ cực”, lúc hết
nguy khốn, nguy cơ, thì vẫn là lật lọng và hung tàn, gian ác.
Cũng xin lướt qua một số sự kiện trong lịch sử
cận đại dân tộc VN. Những cái mà người CSVN đã làm:
-Năm 1946, lúc Việt minh (CS Đông dương và
cũng là CSVN) yếu thế. Pháp trở lại VN. Phe nhóm của Hồ chí Minh, lúc này là
lãnh đạo một chính phủ mà bọn chúng vừa cướp được. Kêu gọi tất cả các phe phái
cùng họp tác, lập chính phủ liên hiệp. Sau đó, HCM củng đảng tìm cách thủ tiêu
và triệt hạ dần (tất cả nhũng ai không chịu nghe theo đường lối của Việt Minh)
để trở thành độc tôn, độc bá.
-Qua hai lần Hiệp định đình chiến “Giơ neo” (1954)
và “Paris” (1973). Ký chưa ráo mực là xua quân xâm chiếm miền Nam.
-1968, Tết Mậu Thân.
-Bia tưởng niệm thuyền nhân tại một số nước
Đông Nam Á: Indonesia, Mã Lai… CSVN quyết tâm triệt hạ cho bằng được để che lấp
chứng tích bất nhân, tàn bạo.
-Trùng tu nghĩa trang QĐVNCH (nghĩa trang
Biên Hòa trước đây), là cái cớ để chiêu dụ “Hòa hợp, hòa giải”. Đến nay vẫn điêu
tàn, hoang phế…
Đấy là nêu lên một số sự kiện lớn. Còn bao
nhiêu sự kiện nhỏ hơn trong suốt chặng đường đấu tranh gìn giữ đất nước giữa
VNCH và CSVN thì vô vàn bao điều dối gian tráo trở. Mà nạn nhân hầu hết là phía
luôn giữ đạo lý “hiếu hòa” và “tin cây”.
Trên bốn triệu người Việt nam hiện sống trên
khắp cùng thế giới, mà ở Mỹ là đông nhất. Đều là nạn nhân của giả trá, dối
gian, tráo trở. Và sự không vững lòng để tin theo lời phủ dụ. Và đồng bào ta
còn ở quốc nội, từ gần một thế kỷ, dưới ách CS trị vì, vẫn luôn là nạn nhân tiếp
nối đời đời không bao giờ dứt.
Như vậy,
lời nói, lời hứa hẹn, những “đạo lý” mà người CS đưa ra có đáng để tin không?
Ngày hôm nay đây, sau 41 năm toàn quyền thống
trị, đất nước và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa VN đang đứng trước nguy cơ sụp đổ. Cộng
sản sẽ phải tiêu vong. Không còn chổ bám víu, ngoài thế phải luôn quì lụy nước
CS đàn anh (gọi là đồng chí anh em) là Tàu cộng – bá quyền và hà hiếp - để
không còn cách nào hơn là chờ cái chết.
Thế là, một màn “Hòa hợp, hòa giải” được đề ra để chiêu dụ - Những người Việt nam hải
ngoại - những “khúc ruột ngàn dặm thân yêu”. Là người VN có lòng yêu nước nên
trở về giúp Đảng cùng nhau cứu nguy đất nước. Bao điều hứa hẹn. Bao “bánh vẽ”
được sơn phết đẹp đẽ, thơm ngon. Và nhất là bao chính sách ngọt bùi để kêu gọi,
cùng hợp tác xây dựng đất nước, cứu giúp đồng bào. Chung cùng chống họa xâm
lăng.
Thật não lòng và xúc động! Đây là cơ hội làm
nên lịch sử. Cơ hội “phục quốc” dựng lại cơ đồ. Đem về cho dân mình tự do, ấm
no hạnh phúc. Lực lượng người Việt hải ngoại từ trên 40 năm nay, thành đạt và
tài năng đáng kể. Hãy trở về cứu lấy giang sơn. Nếu không. Tàu cộng (bọn bá quyền)
sẽ xâm chiếm.
Trên bốn mươi năm gia đình ly tán. Trên 40
năm xa cội, xa nguồn. Thiếu vắng bao tình thương dân tộc. Đây là cơ hội để trở
về. Hãy xóa bỏ hận thù. Hãy quên đi quá khứ?
Người Cộng sản lúc yếu thế, lỡ vận thất cơ,
luôn tỏ ra bộ mặt rất thân yêu và cảm động. Nhớ thời kỳ gọi là chống Pháp: thập
niên 1940 rồi đến 50, 60… Những anh bộ đội Việt minh, anh lính “cụ Hồ” về các
bưng biền sống cùng dân thật là dễ thương, quí mến. Cùng ăn, cùng ở, cùng làm.
Chung sống cùng dân không tơ hào lấy của đồng bào bất cứ thứ gì, từ một cây kim
sợi chỉ. Không quản ngại hy sinh gian khổ để đánh giặc giúp dân. Ở dân mến, dân
thương, đi dân nhớ. Và trốn lánh trong đồng, trong rừng, người dân (lén lúc, dù
khốn khó, ngay cả tù đày chết chóc) cũng không màng, đem tiếp tế thực phẩm thuốc
men… Nuôi quân suốt thời chinh chiến. Cao quí thay với bao tình cảm ấy. Dân rất
tin yêu và vô cùng quí mến.
Nhưng rồi khi họ nắm quyền và cai trị - từ
1975, thống trị độc quyền trên toàn thể VN. Đến bây giơ, trên 40 năm qua đã quá
rõ. Và rõ nhất là “nổi khổ dân oan”: có hàng vạn gia đình mất nhà, mất đất.
Lang bạt khắp cùng để mong nhờ công bằng công lý. Và họ đã được đám các “anh
lính cụ Hồ” trước đây, nay là “đầy tớ” của dân đối xử “hết dạ hết lòng”? Ai ai
cũng đều thấy rõ: Ác đức, bạo tàn không đâu bì kịp…
Tiện đây, cũng xin nói đến các quân nhân
QLVNCH chúng ta. Ngày mà một số anh em chúng ta vào tù - được gọi với mỹ danh
là “cải tạo” - Vợ con ở nhà thân sơ thất sở, bơ vơ không chổ nương nhờ. Đổ Mười
– bây giờ, ông ấy vẫn còn sống, đang chống gậy khập khễnh bước đi vì quá yếu -
Hồi đó, đã dõng dạc tuyên bố (đại ý): Bọn
ngụy ta bắt bỏ tù, vợ ngụy ở nhà ta “xài”, con ngụy ta sai, và tài sản ta tịch
thu chiếm hửu… Bọn theo chân đế quốc Mỹ là muôn đời không dung thứ”.
Đi theo ôm chân đế quốc để hưởng “bơ thừa sữa
cặn”? Chúng ta đã bao phen liều chết để có được cái “vinh hoa” bơ thừa sữa cặn
này. Và đến hôm nay, sau 41 năm, có lẽ “bơ thừa sữa cặn” một số chúng ta đã cảm
thấy chán nên có ý muốn trở về quê nhà để tìm hương vị quê hương?
Bây giờ, người Việt hải ngoại trở về đưọc
chúng hoan hô mừng đón. Biết bao là vinh hoa phú quí đang chờ. Và… một số các
anh, chị đã và đang hâm hở muốn quay về.
“Truyền
thống đạo đức của dân tộc Việt chúng ta luôn vẫn hiếu hòa. Có câu: “Đánh kẻ chạy
đi, không đánh người chạy lại”. Một ai dù có tội lỗi đến đâu, bây giờ biết “ăn
năn hối cải”, muốn quay về nẽo phải đường ngay, muốn cùng với “ta” (bạo quyền
CS) sống yên vui hòa thuận, thì sao lại không thể mở lòng?”. Đó
là phương châm của Nghị Quyết 36 mà “đảng và nhà nước” vẫn sẵn sàng “ưu ái” những
“khúc ruột ngàn dặm” quay về.
Hãy
quên đi quá khứ. Xóa bỏ hận thù. Đừng nhớ dai, đừng chấp nhứt.
Hãy sống hòa, sống thuận, hòa hợp yên vui. Nghĩa là: Hãy cùng với địch “Hòa Hợp, Hòa Giải”. Có nên chăng? Hởi những ai là nạn nhân
của Cộng sản đương quyền, đã một thời chúng ta chết đi sống lại – bao phen – vì
bọn chúng?
(Viết nhân mùa Quốc Hận: tháng 4/2016.)
Ng.
Dân.
No comments:
Post a Comment